Tháng Tư về

Đất trời tuần hoàn: Xuân - Hạ - Thu - Đông. Bốn mùa nối tiếp, mỗi mùa, mỗi tháng lại mang đến cho ta những cảm giác riêng đến lạ! Nếu như hoa bưởi tiễn tháng Ba đi qua trong hương nồng nàn thì hoa loa kèn tinh khôi, trắng muốt đón tháng Tư về trong dịu dàng và bình yên. Tháng Tư là tháng giao mùa, tháng mà hè chưa sang, xuân còn lưu luyến nên cảm xúc cứ bâng khuâng, chống chếnh như uống cạn men say của đất trời. Tháng Tư ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng không kém phần mãnh liệt, tháng của những giấc mơ xa xôi và ký ức ngày xưa vẫn hoài khắc khoải.

Khi cơn gió se lạnh cuối mùa đã vắng, tiết trời ấm áp của mùa xuân đã đi qua, những cơn mưa phùn lất phất dần nhường chỗ cho những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi, đón hạ về, lòng người lại xốn xang. Tháng Tư bắt đầu bằng một mảnh trời xanh. Trời tháng Tư xanh trong vời vợi, nắng đã vàng ươm như cánh hoa, gió mơn man phóng khoáng cho lòng người hân hoan, rạo rực, vạn vật dường như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới. Người ta thường nói “Có đi qua những ngày mưa mới yêu hơn những ngày nắng”. Phải trải qua những ngày mưa dầm tháng Ba mới thấy hết cái ngỡ ngàng, rạng rỡ khi bắt gặp một ngày có nắng. Vạn vật bừng bừng sức sống “xanh như là thương nhau”. Đường phố được gột rửa sạch sẽ tinh tươm. Nắng làm hồng thêm đôi má thiếu nữ. Cái nắng không gay gắt như mùa hạ, không dịu dàng như mùa thu hay ít ỏi như mùa đông, cái nắng đủ để trang điểm cho màu xanh bất tận của cỏ cây, hoa lá.

Được mệnh danh là “loài hoa tháng Tư” của người Hà Nội, hoa loa kèn và tháng Tư gặp nhau đúng như sắp đặt của đất trời. Sau tám tháng dài được chăm sóc tỉ mỉ, hoa gặp nắng tháng Tư hiền lành làm cội lá thêm thắm, búp hoa thêm trắng muốt và hương thơm thêm nồng nàn. Ai đã trót say lòng với loài hoa chỉ đến rồi đi một lần trong năm ắt hẳn yêu tháng tư biết nhường nào. Loa kèn là loài hoa gợi đến vẻ đẹp tinh tế mà sang trọng, thâm trầm mà kín đáo. Nhìn qua vẻ ngoài, loa kèn trông gần giống hoa ly nhưng bông nhỏ hơn. Cũng có năm cánh nhưng chỉ độc một màu trắng xanh tinh khiết. Tuy không rực rỡ như hoa phượng, không ngát thơm như hoa sữa, hoa bưởi, hoa ly nhưng loa kèn lại đẹp tinh khiết như một người thiếu nữ vừa đến độ trăng tròn. Chính vì thế, trong Thiên Chúa Giáo, loài hoa này được coi là biểu tượng của Đức mẹ đồng trinh Maria. Cũng bởi cái trong trẻo, ngọc ngà ấy mà loa kèn được nhiều nghệ sĩ ưu ái đưa vào thơ ca, hội họa:

“Em gục vào nỗi nhớ tháng Tư

Thương màu trắng hoa loa kèn dang dở

Người chở mùa qua từng con phố nhỏ

Sợ nụ hoa mau nở chóng tàn...

Những gánh hàng rong loa kèn như đang chở mùa vào phố”

Tháng Tư, đâu đâu cũng thấy những lọ hoa hoa kèn được đặt ở vị trí trang trọng trong phòng khách, phòng làm việc nơi công sở. Những bông hoa bình dị lớn lên từ mọi góc vườn, đồng ruộng ấy đã thầm lặng làm thay đổi cả không gian sống của biết bao người yêu hoa. Sắc trắng ấy, làn hương ấy có sức ma mị người đời đến khó hiểu. Một bình hoa ở góc phòng có thể khiến lòng người đang đi mải miết cũng phải dừng lại đôi chút. Vâng, chỉ cần thế thôi cũng thấy lòng mình thắm lại, nhẹ nhàng và êm ái như vừa mới có một cơn mưa rào ngày hạ ghé qua.

Tháng Tư về, ngắm những cánh hoa loa kèn trắng gợi nhớ đến câu chuyện tình buồn kể về sự xuất hiện của hoa loa kèn trên trái đất, nay chỉ còn trong truyền thuyết. Chuyện kể rằng, khi Eva rời khỏi vườn địa đàng, nàng đã khóc và nơi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, sau này mọc lên một bông hoa trắng muốt trông như một chiếc loa. Loài hoa ấy mang theo sự trong trắng, tinh khiết của người phụ nữ, mang theo cả nỗi buồn không thể nói nên lời. Từ đó, người ta đặt tên cho hoa là loa kèn.

Một câu chuyện khác kể rằng, ngày xửa ngày xưa, có một nàng Lilia vì tình yêu thủy chung, son sắt vẹn toàn với chàng Giắc, nàng đã lấy trái tim từ lồng ngực mình vùi chôn trong nấm mộ chàng. Từ nơi ấy mọc lên một bông hoa tinh khiết, trắng ngần, lặng lẽ gửi hương dịu ngọt theo gió nên được nhân gian gọi là huệ tây.

Hai câu chuyện tình đẹp, lãng mạn nhưng ngắn ngủi cũng nói lên một đặc tính khác của hoa loa kèn: mùa hoa đến nhanh và đi cũng nhanh. Loài hoa chỉ nở rộ đôi ba tuần vào tháng Tư, nếu không nhanh tay mua về cắm thì người ta lại tiếc ngẩn ngơ, chờ đợi mùa hoa loa kèn của năm sau.

Ôi! Nắng tháng Tư cứ chênh chao đưa tôi về với những cảm xúc giao mùa, với những triền đê đầy hoa dại nở, với một nỗi buồn man mác của những cuốn lưu bút học trò... Tháng Tư, khi lũ học trò ngoài kia nô nức và trăn trở với việc chọn trường, chọn ngành nghề cho tương lai... lại nhớ mình của những năm qua, cũng hồi hộp, lo âu và hoang hoải. Đưa tay hứng từng giọt nắng tháng tư như hứng từng giọt kỷ niệm của tuổi thơ. Nắng tháng tư cứ thế đẹp và mãi giòn tan… bởi tháng Tư sen lá vươn xanh, chờ đón cơn mưa đầu hạ ngọt lành. Tháng Tư hoa gạo vào thơ, lúa xuân nghe tiếng sấm “phất cờ” mà lên. Và ngày 30/4, cả nước rực rỡ cờ hoa chào đón kỷ niệm ngày đất nước thống nhất, non sông thu về một dải.

Mùa xuân kết thúc để mùa hạ bắt đầu. Những mùa hoa nối tiếp những mùa hoa. Mùa của tin yêu, của những giấc mơ về hạnh phúc cứ nối dài. Những giọt hy vọng được gieo sẵn trong tim đợi chờ nảy mầm. Tháng Tư về, trong vắt như một tiếng cười. “Tháng Tư về, gió hát mùa hè. Có những chân trời xanh thế”. Bỏ lại sau lưng những bon chen, phiền muộn. Một sáng tháng Tư trong trẻo, tỉnh dậy nghe giọng ca ngọt ngào nhẹ tênh của ca sĩ Khánh Linh, sao thấy cuộc đời nhẹ nhàng và đáng yêu đến thế!

Tác giả: Mai Diên

Nguồn: Tạp chí VHNT số 459, tháng 4-2021

 

;