Về Phú Ninh

 

Ta về níu lại mây trời cũ

Lối nhỏ quen xưa, nếp nhà xưa

Khói bếp cay nồng, cơm thơm sắn

Cơn đói ngày mưa, thương chiều mưa …

 

Ta đưa em vào ca dao cũ

Mẹ ru cánh võng trưa hè

Bà nhai miếng trầu môi đỏ

Hoa cau rụng trắng đường về

 

Ta về giữa cỏ hoa mừng tủi

Một khối hồ tình xanh buốt xanh

Lòng ta hóa thành tơ trời trắng

Dệt thơ duyên nên những mộng lành

 

Ta về nghe nghìn trang cổ lục

Lời rêu phong gạch đá bạc màu

Nhật nguyệt tan vào Chàm tháp

Nghìn thu mắt lệ còn nhau

 

Ta về trong cơn mơ giấc phượng

Bài học vỡ lòng đã xa quên

Thầy cũ, bạn xưa đâu vắng tá

Bên thềm rụng chiếc lá đầu tiên

 

Ta về qua con kênh tuổi nhỏ

Nước chảy bao năm sự đổi dời

Cỏ may vẫn mọc đôi bờ nước

Thủy chung tình đất, ấm hơi người

 

Ta về thăm những vùng đất nhớ:

Tam An huyền sử

Tam Lãnh diễm tình

Tam Thành vó ngựa

Tam Lộc suối xinh

Thành Minh - Phú Thịnh

Lúa đã thơm đòng, bắp đã trổ bông

Nhà ta, ngói lên đỏ chót

Phố ta, san sát cửa nhà

Em ta vang ca khúc hát

“…về Phú Ninh như về với người tình”

 

Ta về như lá rơi về cội

Có mẹ ta nằm mộ cỏ xanh

Có cơ cực tháng năm đói rét

Thương con, cơm trắng mẹ dành…

NGUYỄN NGỌC UYỂN HƯƠNG

Nguồn: Tạp chí VHNT số 600, tháng 3-2025

;