Glen Powell - Bông hoa nở muộn của Hollywood

Trong bối cảnh Hollywood hiện đại, nơi các thương hiệu siêu anh hùng và các nhân vật hoàn hảo thống trị phòng vé, sự xuất hiện của Glen Powell mang đến một làn gió mới đầy sức sống. Ở tuổi 37, Powell không chỉ là một gương mặt điển trai, mà còn là một minh chứng rõ ràng cho việc sự nghiệp có thể đạt đến đỉnh cao khi một diễn viên dám khai thác sự “bình dị mà phi thường”. Powell đã đi lên từ những vai diễn phụ nhỏ bé đến vai trò trung tâm trong bom tấn hành động được kỳ vọng Trốn chạy tử thần (The Running Man).

Ngôi sao hành động thế hệ mới

Trong vài năm trở lại đây, Glen Powell đã vươn lên thành một trong những gương mặt nổi bật ở Hollywood, kết hợp hài hòa giữa vẻ điển trai đậm chất cổ điển cùng sức hút của những vai diễn. Ở tuổi 37, anh đang chạm tới thời điểm chín muồi trong sự nghiệp, nơi anh vừa đủ kinh nghiệm để bước vào hàng ngũ minh tinh hạng A, vừa khao khát được thử sức với những vai diễn táo bạo hơn. Anh sở hữu ngoại hình mạnh mẽ và phong thái của một “leading man” (nam chính điển hình), nhưng lại không mang đến cảm giác cao ngạo. Điều này đã tạo nên một lợi thế hiếm có: anh vừa có thể là chàng lãng tử quyến rũ trong dòng phim tình cảm, vừa đủ bản lĩnh và độ tin cậy để thủ vai chính trong các tác phẩm hành động lớn.

Khởi đầu sự nghiệp diễn xuất từ khá sớm, Powell đã trải qua một hành trình chậm nhưng chắc chắn. Từ các vai phụ nhỏ trong Spy Kids 3-D: Game Over (Điệp viên nhí 3 - Trò chơi sinh tử, 2003) hay The Dark Knight Rises (Kỵ sĩ bóng đêm trỗi dậy, 2012). Tuy nhiên, bước ngoặt thực sự đến vào năm 2016 với Everybody Wants Some!! của đạo diễn Richard Linklater. Bộ phim này đã đưa anh từ hình mẫu “hot boy” màn ảnh trở thành gương mặt triển vọng, khẳng định lối diễn xuất tự nhiên. Cùng năm, anh tiếp tục khẳng định năng lực trong Hidden Figures (Bộ ba ưu việt) khi hóa thân thành phi hành gia John Glenn, một vai diễn giúp anh cùng dàn diễn viên giành Giải SAG danh giá cho hạng mục Dàn diễn viên xuất sắc nhất.

Tuy nhiên, phải đến Top Gun: Maverick (Phi công siêu đẳng Maverick, 2022), Glen Powell mới thật sự bứt phá. Trong vai phi công Hangman tự tin, kiêu ngạo mà cuốn hút, anh không chỉ kế thừa tinh thần của điện ảnh hành động kinh điển mà còn thể hiện nét quyến rũ pha chút ngạo nghễ rất riêng. Hình tượng Hangman đã giúp anh khẳng định được khả năng đứng vững trong các dự án quy mô lớn, nơi áp lực về diễn xuất và hình thể là rất cao.

Điều đặc biệt nhất ở Powell là khả năng phá vỡ khuôn mẫu hình tượng. Tờ The Guardian từng hài hước nhận định: “Bạn thấy đấy, anh ấy trông giống như một “alpha male”, nam tính, thích đồng hồ nhưng lại luôn tìm cách phá vỡ hình tượng đó. Có lẽ đó chính là điểm đặc biệt của Glen Powell.” Và anh đã chứng minh điều đó bằng sự đa dạng trong các vai diễn sau này. Trong Lốc xoáy tử thần (2024), anh trở lại quê hương Texas, hóa thân thành chàng thợ săn bão cao ngạo nhưng lại dần bộc lộ chiều sâu cảm xúc, sự ấm áp và lòng quả cảm bên dưới lớp vỏ ngoài kiêu ngạo.

Đỉnh cao của sự biến hóa phải kể đến Hit Man (2023), tác phẩm mà anh vừa đóng chính vừa đồng biên kịch. Powell hóa thân xuất sắc thành một giảng viên triết học giả danh sát thủ, liên tục biến hóa qua nhiều nhân dạng chấn động. Vai diễn này không chỉ mang về cho anh đề cử Quả cầu vàng danh giá cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất mà còn khẳng định: sức hút của Glen Powell không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn ở khả năng mang đến những nhân vật đầy mâu thuẫn, vừa mạnh mẽ, cao ngạo vừa ấm áp, dễ gần. Đây chính là tố chất để anh bước vào hàng ngũ minh tinh hạng A, sẵn sàng đối mặt với thử thách lớn nhất tiếp theo: Trốn chạy tử thần.

Trốn chạy tử thần được chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng của Stephen King

 

Tỏa sáng với hình tượng “Người hùng bất đắc dĩ”

Khi được chọn vào vai Ben Richards - nhân vật trung tâm của Trốn chạy tử thần, Glen Powell đã khai thác triệt để sự gần gũi bình dị vốn là lợi thế của anh. Ben Richards là một người đàn ông bình thường, một công nhân thất nghiệp đang nỗ lực hết mình để duy trì cuộc sống cho gia đình. Hoàn cảnh ngặt nghèo, vừa bị sa thải, con gái Cathy mới 2 tuổi ốm nặng, hóa đơn chồng chất… đã đẩy Ben đến quyết định tham gia các game show bạo lực của Network. Anh bị lựa chọn cho “The Running Man” - trò chơi sinh tồn tàn bạo, một canh bạc cuối cùng nhằm cứu lấy gia đình mình.

Đạo diễn Edgar Wright đã bị cuốn hút bởi tố chất “người thường” rất hiếm thấy ở   Powell. Ông nhận xét: “Anh ấy chưa từng là siêu sát thủ nào và tôi tin rằng anh có thể là một người bình thường bị cuốn vào địa ngục này.” Ông so sánh Ben Richards với hình tượng Harrison Ford trong Indiana Jones - không hoàn hảo, dễ tổn thương, nhưng vẫn kiên cường. Ben không phải là một chiến binh lão luyện hay một sát thủ chuyên nghiệp, anh ta chỉ là một người đàn ông lao động bị dồn vào đường cùng. Chính sự gần gũi này tạo ra sự đồng cảm sâu sắc, biến Richards trở thành một người hùng bất đắc dĩ, một nhân vật hành động có chiều sâu cảm xúc.

Thử thách hành động trong Trốn chạy tử thần đã đẩy Powell đến giới hạn về quy mô và độ khó của các pha mạo hiểm. Anh đã phải rèn luyện thể hình khắc nghiệt và cam kết tự mình thực hiện tối đa các cảnh hành động. Powell về nhà mỗi tối với người đầy vết thương, phải chườm đá khắp cơ thể, nhưng vẫn khẳng định mình phát huy tốt trong sự hỗn loạn và luôn cố gắng giữ mình ở trạng thái bất ngờ để phản ứng chân thật nhất. Sự tận tâm này được thể hiện qua những cảnh quay đầy kịch tính như cảnh Ben nhảy ra khỏi cầu khi vụ nổ lớn xảy ra, hay cảnh trượt xuống nhiều tầng ở phía bên ngoài tòa nhà trong tình trạng chỉ có chiếc khăn tắm trên người - một phân đoạn được Powell ví von như cả Die Hard được rút gọn trong 15 phút.

 Powell đã tìm đến cố vấn Tom Cruise - bạn diễn trong Top Gun: Maverick. Anh gọi Tom Cruise là “The Running Man” thực thụ và đã có cuộc trò chuyện kéo dài hai tiếng rưỡi, tiếp thu những bí quyết về việc “đặt cược cả mạng sống để đem lại trải nghiệm điện ảnh cho khán giả.” 

Glen Powell (giữa) trong vai Ben Richard

Nhân vật mang hơi thở đời sống

Nhân vật Ben Richards chính là một trong những bí quyết xây dựng nhân vật “bình thường mà phi thường” của nhà văn Stephen King. Triết lý sáng tác của King luôn đề cao việc cho nhân vật tốt mang trong mình vài khiếm khuyết, bởi chính những “vết nứt nhỏ” ấy khiến họ bớt đơn điệu, trở nên chân thật và dễ tạo sự đồng cảm hơn.

Trong cuốn sách On Writing: A Memoir of the Craft (Bàn về công việc viết văn), Stephen King từng chia sẻ: “Rốt cuộc nghề viết nhân vật giả tưởng có thể tóm lược lại trong hai thứ: chú ý đến cách mọi người xung quanh bạn phản ứng ngoài đời và thuật lại chúng một cách trung thực”.

King luôn lấy điểm neo là chuẩn mực đời thường, xây dựng nhân vật của ông bám vào nhãn quan đời sống đó. Nhân vật trong truyện của King thường là những người đã đủ bận bịu loay hoay với cuộc sống thường nhật, nay phải đối mặt với thế lực không thể tưởng tượng nổi. Ben Richards hoàn toàn phù hợp với mẫu hình này. Anh là một công nhân bị thất nghiệp, một người cha tuyệt vọng, sống trong cảnh nghèo đói và đang tìm kiếm sự sống cho con gái mình.

Ben Richards không phải siêu anh hùng, càng không phải hình mẫu hoàn mỹ. Anh giống những con người bình thường mà ta dễ bắt gặp ngoài đời. Động lực của anh hoàn toàn mang tính cá nhân: tiền chữa bệnh cho con. Trong hoàn cảnh ngặt nghèo của The Running Man - một trò chơi chết người nơi anh bị săn đuổi không chỉ bởi nhóm Thợ Săn thiện chiến mà còn cả những người khác vì tiền thưởng - chính sự bất toàn của Ben Richards lại giúp anh làm nên điều phi thường. Không có kỹ năng chiến đấu, anh vật lộn để vượt qua các thử thách bằng bản năng sinh tồn và sự liều lĩnh của một người cha không còn gì để mất. Sự dễ tổn thương, không hoàn hảo của anh khiến khán giả tin tưởng và đồng cảm. 

Chính những khuyết điểm, sự yếu thế về mặt xã hội và sự tuyệt vọng về mặt kinh tế đã biến Ben Richards thành một anh hùng đáng nhớ. Sự bất toàn giúp Ben trở nên chân thực hơn bất kỳ siêu anh hùng mình đồng da sắt nào. Khi bị dồn vào bước đường cùng, sự liều lĩnh và ý chí bất khuất của người thường đã giúp anh trở thành một thế lực không thể ngăn cản.

Đại tác gia Stephen King cũng bày tỏ sự yêu mến dành cho Glen Powell: “Anh ấy là kiểu nhân vật bạn buộc phải yêu quý. Glen khiến người xem tin tưởng và đồng cảm. Một nhân vật chính đáng mến đó chính là chìa khóa làm nên câu chuyện.” Điều này cho thấy, sự lựa chọn Glen Powell không chỉ là sự kết hợp giữa tài năng và ngoại hình, mà còn là sự đồng điệu sâu sắc với triết lý nhân vật của tác giả.

 

THỦY ANH

Nguồn: Tạp chí VHNT số 626, tháng 11-2025

;