Hoa xưa
Em không nói một lời
Để một đời bâng khuâng
Nhành hoa ngày em tặng
ép yên nơi đáy lòng
Hương này lắng vào trong
Thơm vào cơn mơ nồng
Những đêm dài mênh mông
Những đêm đầy trăng trong.
Hoa ơi có buồn không
Ngày em đi lấy chồng
Ngày con đò sang sông
Bến xưa lặng bên dòng.
Người lữ hành đứng lại
Nhìn sang bên dòng sông
Một đêm nào trăng đọng
Làn hương sâu xoáy lòng…
Anh vẫn muốn
Anh vẫn muốn nụ hôn đầu giữ mãi
Hương trinh nguyên tuổi khờ dại vào đời
Lung linh trong tim vầng hào quang huyền thoại
Về tình yêu thuần khiết của hai ta…
Anh vẫn muốn dẫu tháng năm gió bụi
Bao ưu phiền cay nghiệt đến rồi qua
Trong khoảnh khắc chập chờn kỷ niệm
Hồn em bỗng run lên thương nhớ một thời
Anh vẫn muốn trong cách xa diệu vợi
Một đêm nào sương phủ lối trăng khuya
Em trở lại bên hồ xưa cỏ ướt
Ta là hai tâm hồn non nớt quấn vào nhau
Và nghĩa là mọi đắng cay, chia ly thành vô nghĩa
Cuộc đời ta mãi mãi chẳng chia lìa
Có một khát mong vượt qua ngàn đổ vỡ
Một tình yêu trinh trắng không phôi pha.
Người hàng xóm
Giữa chúng mình là hương bưởi hương chanh
Hoa trắng rụng vương tóc em từ bé
Những năm tháng thời học trò đẹp thế
Tuổi thơ xanh màu ước vọng xanh rờn
Bao mùa trăng em dạo bước bên anh
Con đường cát có nhiều tre rợp bóng
Lớn lên rồi hình như lòng gợn sóng
Tay em mềm siết chặt cứ nhìn nhau
Hai nhà mình chung một giếng khơi trong
Em ra giếng ta soi cùng một bóng
Hoa chanh rớt trên mái đầu ngừng đọng
Hương của hoa làm ướt tóc em rồi
Mùa lại mùa... Rồi lại mùa trôi
Vẫn chiếc giếng khơi ngày nào
hương hoa vương làn tóc
Giờ như rắc xuống lòng mình im lặng
Đêm sáng trăng chưng cất hình dĩ vãng
Anh đã đi và trăm bận nhớ về
Góc kỉ niệm một đời
Và em
Người hàng xóm
Minh họa: Vũ Đình Tuấn
THIÊN SƠN
Nguồn: Tạp chí VHNT số 595, tháng 1-2025